Chiều ngày hôm sau, Phùng Duệ Tinh và Hoành Ảm đứng trên tầng đỉnh của tòa nhà Duệ Tinh, chờ đợi trợ giúp của 'Hắc Thập Tự' tới.

Chỉ một chốc lát nữa là tới thời gian đã hẹn, trong lòng Phùng Duệ Tinh không khỏi có chút lo lắng.

Bảo bọn họ chờ trên nóc building, chẳng lẽ sẽ bay tới à?

Đúng vậy, thật sự là bay tới.

Trên bầu trời xuất hiện một điểm đen nhỏ, nương theo điểm đen kia còn có tiếng ríu rít thật to.

Đợi đến khi điểm đen kia ngày càng lớn hơn, Phùng Duệ Tinh rốt cuộc cũng thấy rõ diện mạo của thứ kia, đó là một con ưng khổng lồ được nhuộm màu đỏ thẫm.

Hiện giờ tất cả nhân viên thu nhận đều có thể lui tới khu phòng giam khu Tai Hại và khu Tai Họa, vì thế Phùng Duệ Tinh biết con ưng khổng lồ này là anh anh quái, cũng không hoảng loạn.

Trên lưng con ưng khổng lồ là một bóng dáng thần bí khoác áo choàng đỏ đen trên người, hẳn chính là chi viện tới lần này.

"Trợ giúp chỉ có một người thôi sao, có không quá không an toàn không vậy... hắn muốn làm gì?"

Phùng Duệ Tinh phát hiện con ưng khổng lồ kia chỉ xoay quanh trên bầu trời chứ không có ý đáp xuống.

Sau đó bốn bóng dáng đồng dạng cũng mặc áo choàng đỏ thẫm từ trên không rơi xuống vị trí bên cạnh Phùng Duệ Tinh và Hoành Ảm.

Ánh mắt hai người nhìn sang bốn người này, khi ngẩng đầu nhìn lên thì con ưng khổng lồ và bóng người trên lưng nó đều đã biến mất không thấy đâu nữa.

Bốn người này đều mặc áo choàng có mũ trùm đầu màu đỏ thẫm, trên mặt tựa hồ còn đeo mặt nạ bảo vệ, không thấy rõ mặt mũi của bọn họ.

Có điều Phùng Duệ Tinh mơ hồ cảm nhận được sự nguy hiểm và cảm giác đè ép từ trên người bốn người này, vì thế những kẻ chết tiệt này khẳng định mạnh hơn hắn!

Đối với thực lực của bốn người này, cảm giác của Hoành Ảm lại càng trực quan hơn, cậu có thể cảm nhậm được siêu năng lực cuồn cuộn trên người bốn người này, làm cậu ta không khỏi khẩn trương.

Bởi vì thể chất đặc biệt nên người siêu năng như Phùng Duệ Tinh, siêu năng lực căn bản không có cách nào ảnh hưởng tới Hoành Ảm, có thể làm Hoành Ảm có cảm giác này chứng tỏ bốn người này ít nhất phải là người siêu năng cảnh giới Đồng Hóa.

Có lẽ nên nói là quái vật cấp Tai Nạn!

Hoành Ảm nghiêng về suy đoán bốn người này là quái vật hơn, dù sao thì vận chuyển bốn người này tới chính là con ưng khổng lồ, nó chính là một con quái vật bị giam trong trạm thu nhận, như vậy bốn người này có lẽ cũng là quái vật bị giam ở tầng cao hơn trong trạm thu nhận.

Sau khi nhận được phán đoán của Hoành Ảm, miệng Phùng Duệ Tinh cười tới sắp tét ra luôn rồi.

Bên cạnh mình có bốn cường giả cảnh giới Đồng Hóa, mà đối phương chỉ là một tổ chức thần bí ngay cả tên tuổi cũng không dám lộ ra, trận này làm sao thua được chứ?

Tầng cao nhất của tòa building Duệ Tinh là một phòng tổng thống sang trọng, nơi này được dùng để đón tiếp các vị khách của tập đoàn.

Phùng Duệ Tinh sớm đã làm trống tầng này để dùng làm nơi đón tiếp nhóm tiếp viện, đến tối thì bọn họ chuyển tới cơ sở huấn luyện.

Nếu như không phải chiếc áo choàng màu đỏ của bốn người này quá nổi bật, Phùng Duệ Tinh thậm chí còn chuẩn bị một ít kế hoạch 'kích thích'.

Cầm ly rượu thuần bạc, ngồi trên ghế, Đào Thanh Thanh thoải mái thả lỏng cơ thể.

Ở bên ngoài chính là không giống với ở trong phòng giam, có đầy đủ không gian tùy ý đi lại, có thể hưởng thụ thức ăn tinh xảo và rượu ngon.

Cũng như chiếc ly thuần bạc này, cô đã đòi hỏi Ôn Văn rất nhiều lần rồi mà Ôn Văn vẫn không chịu mua cho cô.

Chính vì ở bên ngoài tốt đẹp nên Đào Thanh Thanh mới quý trọng gấp đôi, cô hiểu rõ tên Ôn Văn kia sẽ không để bọn họ có cơ hội nào để trốn thoát, vì thế nghe theo sắp xếp của Ôn Văn đi làm việc mới là thoải mái nhất.

Ba quái vật cấp Tai Nạn đi cùng Đào Thanh Thanh theo thứ tự là cô bé quàng khăn đỏ, Nhan Bích Thanh và thiên sứ Phổ Quang, mà Đào Thanh Thanh cô chính là thủ lĩnh của bốn người.

Mặc dù chỉ vừa mới thăng cấp, Đào Thanh Thanh chính là người yếu nhất trong bốn người nhưng cô lại là người nghe lời Ôn Văn nhất.

Giống như bây giờ vậy, Đào Thanh Thanh chỉ ngồi uống rượu mà thôi.

Mà cô bé quàng khăn đỏ thì đã bắt đầu tháo gỡ các loại thiết bị điện trong phòng tổng thống, Nhan Bích Thanh thì xuyên tới xuyên lui như con thoi ở giữa các loại thiết bị truyền tin, mà thiên sứ Phổ Quang thì đang lớn tiếng tụng niệm Ghi Chép Sáng Thế.

Mặc dù ba quái vật này không phải chỉ một lần giúp đỡ Ôn Văn chiến đấu, nhưng có thời gian hoạt động như thế vẫn là lần đầu tiên...

Đào Thanh Thanh mỉm cười, cảm giác như vậy thật sự không tệ.

Trở lại trạm thu nhận, Ôn Văn lập tức thay đổi lớp áo choàng, cầm tờ tài liệu ở chiếc bàn bên cạnh, một lần từ từ trong trạm thu nhận tiến ra, lần này xuất hiện trong căn hộ ở thành phố Khánh Xuyên, ở bên cạnh thực hủ yêu.

Bởi vì anh chỉ có thể thông qua xiềng xích trong cơ thể quái vật để từ trạm thu nhận di chuyển tới các địa điểm khác nhau, vì thế trước tiên Ôn Văn lệnh cho anh anh quái bay tới building Duệ Tinh, đợi đến khi anh anh quái tới gần thì anh xuất hiện thả bốn trợ giúp xuống.

Hiện giờ loại dịch chuyển này vẫn còn chút phiền phức, nhưng khi Ôn Văn dạy dỗ tốt càng nhiều quái vật hơn, anh sẽ đưa những quái vật thuộc hạ cấp thấp tới các nơi trên thế giới, như vậy có thể xuất hiện ở bất cứ nơi nào trong một khoảng thời gian ngắn!

Có điều đó là một kế hoạch lâu dài, không phải trong một khoảng thời gian ngắn có thể hoàn thành, ít nhất cũng phải chờ đám quái vật kia phục tùng tới trình độ như Đào Thanh Thanh thì Ôn Văn mới an tâm thả bọn chúng ra.

Mà hiện giờ chuyện Ôn Văn cần làm chính là dựa theo tình báo trên tờ giấy, càn quét toàn bộ những sự kiện kỳ quái tích lũy ở thành phố Khánh Xuyên này.

Bên kia Hắc Thập Tự hành động, mà Ôn Văn thu thập đám quái vật này thì có thể loại trừ phần lớn hiềm nghi của Ôn Văn.

Vì để thanh thế bên kia đủ lớn, Ôn Văn thậm chí đưa cho Đào Thanh Thanh vài con chuột, hiện giờ Ôn Văn không sợ tổ chức muốn vơ vét tài sản Phùng Duệ Tinh quá mạnh, chỉ sợ chúng quá yếu mà thôi!

"Hiện giờ xem thử xem thành phố Khánh Xuyên này có chuyện gì làm mình kinh ngạc hay không, cho dù không có thì cũng có thể thu hoạch được chút oan hồn châu..."

....

Ban đêm, ánh trăng tròn vành vạnh treo trên không trung, đây chính là thời điểm tốt để làm những chuyện không muốn để người ta biết.

Trong cống thoát nước của SRS Cơ Kim Hội, Babol đầu cá màu xanh đậm siết nắm tay ồm ồm nói.

"Benbour, tao có thể bóp nát đầu bọn chúng không?"

Benbour đầu màu xanh đen thở dài nói: "Babol, tao đã nói mấy lần rồi, chúng ta chỉ cần hù dọa hắn là được... có điều, giết người khác thì không thành vấn đề."

"Tao có thể ăn thịt người không?"

"Được... có điều phải nghe theo lệnh của tao." Benbour bất đắc dĩ nói.

Mấy ngày này bọn chúng vẫn luôn trốn trong cống thoát nước tối tăm không có ánh mặt trời.

Không phải bọn chúng không có chỗ để đi, mà là hoàn cảnh trong cống thoát nước phù hợp với bọn chúng nhất, trên đất bằng cũng tốt chỉ là quá khô ráo làm chúng cảm thấy rất khó chịu.

Mà bởi vì mùa mưa nên lượng nước rất lớn, hệ thống cống thoát nước ở tỉnh Tương Nam rất phát triển, giống như mê cung dưới lòng đất vậy, rất thích hợp với sinh vật sinh sống trong nước như bọn chúng.

Mà tình trạng dơ bẩn trong nước, đối với những kẻ tới từ thành phố nước Oye như bọn chúng thì chỉ là mức độ bình thường.

Sau khi xác nhận đã tới giờ, Benbour nhìn thời gian trên điện thoại một chút, sau đó cho Babol xem hình của Phùng Duệ Tinh, nhiều lần căn dặn không được giết chết người này, sau đó hai bọn chúng mới leo ra khỏi cống thoát nước.

Hiện giờ bọn hắn cần phải tìm được Phùng Duệ Tinh ở nơi đầy đủ biện pháp an ninh này, đánh bại tất cả sức mạnh an ninh của Phùng Duệ Tinh, sau đó vơ vét tài sản tiền bạc của hắn!

0.10960 sec| 2409.695 kb